Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 34: Rắc rối!

Sau chiến thắng mở màn một cách dễ dàng, tôi và Bell được tiến vào vòng trong. Vòng đấu tiếp theo được xem như là vòng đấu cuối cùng, nơi sẽ diễn ra những trận đấu kịch tính được tổ chức là một sàn đấu nổi trên mặt biển. Một sàn đấu lớn được dựng lên ngay trên mặt biển sẽ gây bất lợi cực lớn cho những người sợ say sóng, chủ đề nấu nướng lần này có liên quan đến hải sản nên Bell đang tham khảo ý tưởng từ sách.

Nhân tiện thì Tori đã chính thức qua ở ké nhà của tôi và nhỏ đến từ lúc nào không hay. Koi thì sau khi mua hàng đống thức ăn vặt đã về lại quán để xoa dịu ông anh của mình.

Mạo hiểm gia Hotto Dankirt có đôi lời phát biểu trước khi bắt đầu trận đấu cuối cùng. Có lẽ là lời nhận xét...

Trước đó thì luật lệ đã có chút thay đổi vào phút cuối, mỗi bảng đấu sẽ có tổng cộng hai ứng cử viên sẽ được vào vòng trong với kết quả tốt nhất. Tôi thấy làm lạ nên quyết định quan sát kẻ có dính líu nhiều nhất ở đây. Dùng ngụy trang để theo dõi tên quý tộc vừa bị thua ngược thì phát hiện ra hắn đã nhờ người thân, một người có tai tiếng thay đổi nội quy ngay lập tức. Có lẽ như họ đã làm khó một vài cá nhân nào đó, ban giám khảo chỉ đến để chấm thi, KnightHall thì chỉ được phụ trách an ninh, mặt tối của cuộc thi thì hầu như điều bị giới quý tộc Antoria thâu tóm.

Ông ta vừa phát biểu vừa đưa mắt nhìn Bell, trông rất giống vừa phát hiện ra vàng vậy. Nói thế nào thì tôi cũng cảm thấy ngứa ngứa khi có người dám nhìn Bell như thế ngoài tôi ra.

Tất cả 8 đội điều chạy ngay thẳng vào vị trí bếp đã chuẩn bị của mình.

Đúng là sàn đấu trên biển thì chỉ có cá thôi chứ là gì...

Sàn đấu này được xây dựng bằng các ván gỗ khổng lồ hình vòng tròn, ở giữ trung tâm có chừa một cái lỗ rất lớn.

Thôi xong tôi rồi, tôi vốn là một người bị mắc chứng sợ biển, vậy mà bây giờ lại bắt tôi nhảy xuống dưới đấy!

Người của tôi như tái tê lại, cảm giác hồi hộp cứ thế tăng cao, đầu óc tôi bây giờ chẳng dám nhìn xuống nước biển cả.

Thôi thì tới nước này đành làm liều thôi!

*Uỳnh* Tôi cởi bỏ áo và nhảy thẳng xuống biển thông qua cái vùng rỗng trên sân. Ban đầu tôi nhắm mắt không chịu mở nhưng dần dần thì cũng mở mắt ra từ từ. Thật kì lạ là đôi mắt của cơ thể thế giới này lại có thể cho phép tôi mở to mắt khi lặn dưới biển. Đúng là... bên dưới biển cũng đẹp thật! Vùng biển này khá sâu, thay vì những bãi san hô xinh đẹp thì hàng đàn các loài cá đầy màu sắc thay thế cho vẻ đẹp biển đó. Có rất nhiều các loài cá khác nhau, chúng đang nối đuôi nhau bơi theo đàn. Mọi người xung quanh thì vẫn đang lặn lội bắt cá, có lẽ tôi cũng tranh thủ bắt thôi khi còn thời gian. Nhưng mà... bên dưới sâu thẳm của đại dương là một màn đêm đáng sợ, tôi chẳng thể nào nhìn xuống mà chỉ tập trung nhìn thẳng và bên trên. Sau một vài phút suy tính thì tôi quyết định nhìn thẳng xuống, nhìn thẳng vào màn đêm ấy để có thể đánh bại nỗi sợ của tôi. Khi tôi nhìn xuống thì... Một cặp mắt đỏ rực lướt ngang qua màn đêm. Tôi có thể cảm thấy được hình bóng của nó... Một cơ thể khổng lồ bị màn đem che khuất, một sinh vật khổng lồ, nó lớn đến nổi còn bự hơn cả cái sàn đấu, cặp mắt đỏ rực ấy cứ thế di chuyển xung quanh và nhìn thẳng về phía tôi. Ngây trong nháy mắt, tim tôi như thắt lại, nỗi sợ hãi biển ùa lên tận cùng, con quái vật ấy vẫn đang di chuyển bên dưới màn đêm đen kịt, chả thể biết được hình dạng nó ra sau nhưng nó đang ở rất sâu, kích thước của nó càng làm cho tôi thêm kinh hãi. Bức tốc bơi thẳng lên sàn đấu, chẳng dám ngó lại dù chỉ một chút, rốt cuộc nói là thứ gì chứ!

*Hộc hộc hộc* Tôi cố gắng đều hòa nhịp thở để lấy lại tinh thần, tôi vừa bắt gặp một thứ đáng sợ phía bên dưới biển, những người khác có vẻ không thấy nên họ vẫn mãi mê bắt tiếp.

Một quả cầu nước khổng lồ được nhấc lên từ mặt biển, bên trong có các loài cá khác nhau lúc còn bên dưới biển, có hai người bị kẹt trong đó vẫn đang ngơ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi nhanh chóng chộp lấy con to nhất và kéo nó ra, số còn lại tôi trả về biển. Cầm lấy con cá trên tay, cả khán đài lẫn ban giám khảo đều nhìn tôi một cách kinh ngạc và ngơ ngác. Ờ thì bí quá chỉ còn cách này thôi chứ sao giờ...

Để lại mọi chuyện của phần thi cho Bell, tôi chỉ ngồi một góc bếp và uống trà mà Sinney đã chuẩn bị cho tuần trước. Hình ảnh của con quái vật khổng lồ vẫn ám ảnh tâm trí tôi chỉ bằng cặp mắt đỏ rực đó...

Có vẻ như các đầu bếp đã chính thức bắt đầu bước vào phần thi của họ sau khi các hỗ trợ đều mang cá trở về. Những tiếng mài dao, gõ thớt đang ngày càng lấn át sân khấu. Những con cá đến từ các đội đều được chế biến rất đa dạng. Đội thì chiên xù cá với ngọn lửa bừng lên cao vút, đội thì đang chuẩn bị cơm và vài lát cá... shushi? Thời gian trận đấu cứ thế trôi qua đến khi hết giờ...

Các đội lần lượt đem lên món ăn của mình đã chuẩn bị. Có rất nhiều lời khen cho các món ăn mà 8 đội đều chuẩn bị. Sau khi ban giám khảo chấm xong, chúng tôi còn phải trình món ăn cho mọi người trên khán đài thưởng thức. Thang điểm sẽ do ban giám khảo và khán giả bầu chọn.

Có rất nhiều người đổ xô xuống chỗ của Bell để thưởng thức món ăn của em ấy. Trong khi vẫn đang trong thời gian chấm điểm, tôi đã nghe lén được một cuộc hội thội thú vị giữ tên quý tộc và một kẻ khác đằng sau hàng ghế khán giả.

Tên quý tộc dúi vào tay người đàn ông một túi nhỏ đừng rất nhiều đồng vàng trong đó. Chơi bẩn là đều dễ thấy...

Một viên đá lớn được đưa lên ngay chính giữ trung tâm, đó là một viên đá phép thuật có khả năng hiển thị trực tiếp những gì mà người chủ sở hữu nó viết lên từ một nơi khác. Các con số cùng số thứ tự của các đội được hiện lên, tôi cũng khá hồi hộp ở giây phút này...

*Roẹt* Viên đá phát sáng và các con số xuất hiện...

Tên quý tộc bỗng nhưng quỵ xuống la lớn lên, hắn đã bỏ một khoảng khá lớn để giành lấy chiến thắng nhưng chung cuộc số điểm của hắn thì bằng... 0...

Mạo hiểm gia Hotto và đức vua Julius bước lên khán đài cùng với một người đàn ông đang bị trói... là người đã giao dịch với tên quý tộc.

Tên quý tộc và người của hắn bị lôi đi, tên Murot thì ôm mặt và lặng lẽ đi khỏi ghế ngồi của mình cùng đoàn tùy tùng. Tôi vẫn không hiểu vì sao mà bọn chúng bị phát hiện...

Tôi nhìn lên hòn đá và bất chợt con số 100 hiện ra... nhưng không phải của đội tôi... Thôi thì dù sao chúng tôi cũng có một trãi nghiệm khó quên, cả tôi lẫn Bell...

Bell chạy đến bên cạnh tôi vui mừng báo tin... thang điểm 200 á! 100 của giám khảo và 100 điểm của khán giả... Tôi đang nằm mơ đấy à...

Tôi vẫn còn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Komio, Sinney, Gil và cả Bell đều vui mừng phấn khỏi trừ tôi vẫn đang đứng như trời trồng ra.

Để Bell lên nhận thưởng và tôi ở phía dưới quan sát. Nụ cười của em ấy rất đáng yêu, không biết lí do gì mà em ấy lại thay đổi thành một con người tràn đầy tự tin như thế...

Bell ấp úng tiến lại gần tôi và hỏi, em ấy trở lại con người nhút nhát rồi à...

Cắt đứt cuộc trờ chuyện của tôi và Bell, một mạo hiểm gia với thân hình mập mạp tiến lại gần và cúi chào Bell.

Tạm biệt Hotto và tất cả chúng tôi tiến thẳng về nhà.

Ngay khi chúng tôi về đến nhà, có một toán lính đến đứng chặn cửa, tôi và Koi đã kịp dấu Klieto trước đó nên vẫn ổn nhưng mà diện kiến quốc vương, hắn ta có ý định gì à...

Ôi dào, có lẽ như tôi lại gặp rắc rối rồi...

'teX.