Chương 39: Trận đấu cuối cùng.
Thời điểm đã gần như đứng nắng, chúng tôi đã âm thầm sắp đặt vị trí cho tất cả cánh quân. Quân số trong thủ đô hiện giờ chỉ lên tầm khoảng gần 100,000 quân nhưng số có thể chiến đấu chỉ chiếm khoảng 30%, số còn lại là người dân bị ép buộc tham gia quân đội. Một đơn vị được giao bảo vệ cổng thủ đô và số còn lại thường tập trung nhiều từ khu quý tộc trở vào trong, đó là tất cả những thông tin mà chúng tôi có được từ trinh sát. Công việc của tôi lúc này khá là đơn giản, đó chính phá vỡ cổng thành.
Tôi lùi về một vài bước và đưa cánh ta lên.
*Rầm* Chỉ với một cú đấm, cánh cổng thủ đô bỗng sụp ngã về phía sau.
Lập tức từ đằng sau, hàng vạn những chiến binh cách mạng lao tới tấp vào bức tường thành. Họ mang theo những cổ xe bắn đá cỡ lớn và bắn thẳng vào tường. Quả nhiên đúng như tôi quan sát, bức tường xập xệ không thể đứng vững trước sự tấn công ồ ạt của những tảng đá lớn nên đã sụp đổ trong chớp mắt. Cứ thế, quân cách mạng cứ thế tiến thẳng vào trong.
Tôi đã dùnglên toàn bộ những người lính giữ thành và vô hiệu hóa mọi lực lượng hỗ trợ. Ba phía của thủ đô đã bị công phá và những đoàn quân cứ thế lũ lượt kéo vào bên trong. Trên đường tiến thẳng vào cung điện, tôi ngó nhìn xung quanh thì cảm thấy có một cảm giác khác lạ hơn với lần trước... Tại sao trông cảm thấy vắng vẻ hơn thế...? Tiến thẳng vào cung điện với không một chút kháng cự nào từ binh lính, họ trông rất tuyệt vọng, nét mặt của họ tỏ vẻ kinh hãi còn hơn là gặp lính cách mạng, họ vừa trãi qua chuyện gì đó rất ám ảnh sao...
Tiến thẳng vào cung điện, tên Murot đang cùng con trai hắn và các tùy tùng đang nhanh chóng thu dọn tài sản để chạy trốn. Khi lính cách mạng xông thẳng vào từ cửa chính, hắn hốt hoảng cho người ra ngăn lại nhưng sớm muộn gì cũng bị chúng tôi khống chế tất cả.
Tôi nói với một cách đầy mỉa mai, hắn trông rất tức giận khi mà thấy tôi và Klieto tiến vào từ đoàn quân.
Tôi nhấc chiếc vương miện lên từ đầu tên Murot và trao lại cho Klieto.
Cả cuộc đảo chính chỉ diễn ra chỉ trong vài giờ với sự kháng cự yếu ớt của binh lính. Những tràng vỗ tay hò hét ngay khi chiếc vương miện của tên Murot đã không còn trên đầu hắn. Klieto đã chính thức lên ngôi và đã trở thành vị vua chính thống của Antoria. Sau đó mọi người ăn mừng vui vẻ ngay chính tại cung điện, những tên quý tộc và Murot đã bị trói lại và giam giữ.
Từ chối tham gia tiệc tùng, tôi quyết định quay trở lại khu dân cư để tìm Riku. Dạo bước trên đường đi, ngó nhìn những dãy nhà dọc đường cùng những cửa hàng... Vẫn có một cảm giác kì lại bám lấy tôi, người dân không dám ra đường mặc dù triều đại của tên Murot, hay là họ chưa nhận ra... Họ đang trốn tránh một điều gì đó, một điều gì đó rất khủng khiếp... Rẻ vào một con hẻm nhỏ, tôi tiếp tục bước đi thì thấy một túp liều lớn được dựng lên.
Bên trong có rất nhiều những chiếc củi và lồng sắt. những chiếc roi được đặt xung quanh và những vệt máu nhỏ. Nói đây là rạp xiếc thì sai hoàn toàn, trông nó giống chỗ buôn bán nô lệ hơn. Bên trong không có ai nên tôi tiếp tục đi vào trong, bỗng tôi tìm thấy một chiếc giày cũ nhỏ... Nó là của Riku! Nếu như tôi đi vào trong thêm nữa thì có thể tìm thấy em ấy! Tiến thẳng vào trong, màn đêm tối của cả túp liều dẫn tôi đến một cánh cửa gỗ sẫm. Mở cửa ra và tôi nhìn vào-
Một cảnh tượng tàn khốc hiện ra trước mặt tôi, những tên thương nhân nô lệ cùng với người của bọn chúng đã bị giết một cách dã man. Những vũng màu tràn ra ngay khi tôi mở cửa, những xác chết được chất hàng đống... Nhưng không có ai là nô lệ cả... Tôi vẫn rất mừng là Riku không phải trong số đó... Rốt cuộc thì em ấy đang ở đâu chứ...
Nhìn vào ngón tay của một tên thương nhân, hắn ta đã viết lên sàn một thông điệp gì đó... Nhà kho hoàng gia? Tại sao hắn lại nhắc đến nhà kho của cung điện chứ... Đến đây, một cảm giác bất an bỗng hiện lên trong đầu tôi...
Tôi đã đi đến nhà kho hoàng gia theo trí nhớ của Klieto, đây là một cái nhà kho cực lớn mà trước giờ tôi chưa từng gặp bao giờ. Kiểm tra xung quanh thì tôi phát hiện chỉ có một cánh cửa duy nhất.
*Két* Tôi từ từ mở cánh cửa ra... Bên trong còn một cánh cửa khác, bên cạnh đó còn có một gã to tướng đang ngủ say. Một mùi hôi thối phát ra khiến tôi buồn nôn, tôi tiếp tục mở cánh cửa thứ hai r-
Cảnh tượng trước mắt lại còn kinh khủng hơn so với lần trước ở túp liều... Những xác chết chất thành đồi và một ít máu tươi trào ra, những vệt máu còn lại thì đã khô những vẫn bám đầy sàn. Ở chính giữ được đặt một cái vạc lớn, thứ màu kinh khủng trong đó chẳng biết là gì nhưng chỉ cần nhìn vào thôi là hết muốn ăn ngon rồi. Xung quanh vạc có vẽ những vòng tròn phép và những chiếc đầu sọ được đặt xung quanh... Một kiểu hiến tế sao... Với nhiêu đây người vô tội sao... Tôi đã sôi máu lắm rồi, nhất định tôi phải bắt tên Murot để xử lí hắn! Càng ở đâu càng lâu càng khiến tôi khó chịu... Tôi quyết định quay trở lại cung điện-
Nói xong, Murot bỗng cắt nát dây trói bằng một con dao mà hắn đã dấu trong người, sau đó hắn lấy từ trong người ra một bình thuốc với những chất lỏng màu đen kịt.
*Ực ực* Nói xong, hắn khui nắp và bắt đầu trút hết tất cả xuống cổ họng. Ngay lập tức, cơ thể hắn co giật liên tục và bắt đầu biến đổi...
Cơ thể Murot bỗng trở nên khổng lồ, những chất lỏng màu đen bám lên người hắn và biến hắn trở thành một con quái vật khổng lồ với sức mạnh cực lớn.
Trước mắt tôi giờ đây không còn là hình ảnh của những xác chết nữa mà bây giờ mọi tâm trí của tôi chỉ còn tập trung vào một cơ thể nhỏ bé đang nằm ngay chính giữ sàn... Tôi đã đến quá trễ... Tại sao tôi lại không giúp em ấy sớm hơn chứ... Tôi có dư sức mạnh để làm điều đó mà... Tại sao... Anh xin lỗi Riku... Anh xin lỗi...
Ôm chầm Riku vào người, bây giờ đây trong lòng tôi chứa đầy thù hận và đau thương... Một người vô tội đã chết trước mắt tôi... Tạo sao tôi lại không dùng sức mạnh này sớm hơn chứ... Tham gia cách mạng là cách để giải phóng mọi người, giải phóng Á nhân... Thế mà tôi lại thất bại... Để Riku ra đi ngay khi em ấy đã gần được tự do... Tôi đúng là một tên thất bại mà... Tôi không phải là anh hùng... Tôi đã thất bại... Tôi phải làm sao đây... Riku...
Ôm lấy Riku và tôi tiến thẳng đến một cánh đồng hoa, một nơi có thật nhiều loài hoa đẹp... Tôi đã chôn cất Riku tại nơi đó cùng với những loài hoa tuyệt đẹp...
Quay trở lại với lòng hận thù đang đạt đỉnh, tôi ít khi lên cơn như thế nhưng một khi đã lỡ rồi thì chắc chắn... có kẻ sẽ phải chết...
*Rầm* Tôi lấy tay và nắm lấy đầu tên to tướng canh giữ nhà kho và đập thẳng vào tường. Tôi chỉ dùng một lực nhỏ vừa đủ để không giết chết hắn ngay lập tức.
*Vụt* Tôi dùng chính tay không của mình và chặt đầu gã đồ tể này... Đầu của hắn rơi xuống và máu bắt đầu tứa ra khắp nơi. Vẫn còn một tên nữa...
*Rầm rầm* Những cơn địa chấn bắt đầu xuất hiện và tôi có cảm giác rằng nó một ngày nhiều hơn. Bước ra ngoài để kiểm tra xem thì thấy một con quái vật khổng lồ đang thản nhiên tàn phá khu vực cung điện. Người dân đã được di tản và Klieto bất ngờ chạy ngược ra.
Tên khổng lồ cứ thế dặm chân và phát nát nhiều ngôi nhà trên đường đi, hắn cứ đi và cứ đi cho tới khi hắn chú ý tới tôi.
Tên khổng lồ càng ngày càng tiến đền gần, tôi cũng thế và cả hai tiến đến sát nhau.
Murot đưa bàn tay khổng lồ của hắn chuẩn bị đập thẳng xuống chỗ tôi đang đứng.
*Uỳnh* Bàn tay to lớn bỗng nhưng bị khựng lại. Tôi đã dùng một tay để chặn lại cái đập tay chết người đó.
Tôi đang cảm thấy rất giận dữ ngay lúc này, tôi tuyệt đối sẽ giết hắn... Nhưng không phải ngay lúc này...
Những vết nứt từ từ xuất hiện từ lòng bàn tay và bắt đầu lan ra xung quanh, kéo dài lên từ tay cho đến khắp cả cơ thể to lớn của tên Murot.
Murot la điếng lên một cách chói tay và cái cơ thể quái vật bỗng bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ và hóa thành khói trắng bay lên bầu trời. Hắn rơi xuống đất nơi nhiều người dân đang tụ tập.
Khi rơi xuống từ độ cao như thế, hắn chỉ bị gãy đi cả hai đôi chân... Hắn xứng đáng bị nhiều hơn thế.
Sau khi khỏi bàn hoàng sau những gì vừa xảy ra, Klieto cùng với những người lính tiến lại bắt giữ Murot.
Người dân xung quanh bất ngờ bàn tán khi thấy sự xuất hiện của Klieto, vị hoàng tử thất lạc của vương quốc Antoria.
Người dân xung quanh tri hô vui mừng, ai nấy nhà nhà đều đổ dồn ra đường để được gặp mặt vị vua mới. Chúng tôi đã chính thức lật đổ vương triều của Murot và cứu giúp những người dân ra khỏi ách thống trị tàn bạo.
Sau đấy mọi người trong thủ đô đã tổ chức một bữa tiệc linh đình kéo dài đến tận mấy ngày, những bữa tiệc linh đình cùng những tiếng cười đầy vui vẻ. Họ đã được trả lại tự do vốn có và giá trị con người của họ cho nên bây giờ bữa tiệc này cũng là một tín hiệu đáng mừng cho toàn thể người dân Antoria.
'fontӮ$